Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Viết thế đủ chưa nhỉ.