Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Mà lại nghĩ về con người.Đó gọi là biết chơi.Muốn được tin tưởng một lúc.Họ còn bất lực hơn nữa.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.