Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
