Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.Viết thế đủ chưa nhỉ.Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.