Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Là tỉ mẩn, là ào ào.Có phải tôi nói đâu.Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.