Điểm Anh thấp hơn thực lực.Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.Mọi người bảo bạn hiền lành.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.Hoặc về sau mới lí giải được.
