Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.Nhà văn nhìn vào mắt nàng.Dù chỉ là một nhân vật.Tóm lại là không được bi quan.Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.