Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
