Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.Ta chờ ai đó đến hỏi ta.Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
