Làm ơn nhanh nhanh cho.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.Điểm Anh thấp hơn thực lực.Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Và ta bị ức chế liên tục.Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau.Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.